Juan Bobo and the Lazy Pot
Mục lục
Juan Bobo was well known in Puerto Rico for being a bit of a noodlebrain. He was always cheerful, with a big smile and kind words, but everyone knew he was not the sharpest tool in the shed.
One sunny morning, Juan Bobo’s mother decided to make her famous chicken and rice stew.
“Juan Bobo,” she said, “go to your grandmother’s house and ask for her big cooking pot. I need it to make the stew.”
Chicken and rice stew was Juan Bobo’s favourite meal, so he jumped at the chance to help. He ran up the hill to his grandmother’s house, imagining the delicious stew his mother would make.
When he arrived, his grandmother pointed to the pot. It was big, heavy, and made of iron.
“Thank you, Grandma!” said Juan Bobo. He heaved it onto his shoulders and staggered out of her house.
The sun was beating down, and the pot was so heavy that Juan Bobo soon began to feel tired. He hadn’t gone far when his shoulders started to ache. He set the pot down to rest and noticed something.
“Hey, pot! You’ve got three legs, and I only have two. Surely you can walk by yourself!” he said, grinning.
But, of course, the pot didn’t answer.
“Come on, pot!” said Juan Bobo. “Let’s have a race. I’ll race you to my mother’s house at the bottom of the hill. Let’s see who gets there first!”
Though the pot didn’t answer, Juan Bobo laughed and shouted, “Ready, steady, go!”
He raced down the hill as fast as he could, laughing the whole way. When he burst through the door of his house, he called out, “Mama, did I win? Did I get here first?”
His mother, who was chopping vegetables, looked up and said, “What are you talking about, Juan Bobo? Where is Grandmother’s pot?”
“I had a race with it, and I won!” Juan Bobo said proudly.
His mother stared at him. “Pots can’t race, Juan Bobo!”
“Well,” said Juan Bobo, “it has three legs, and I only have two, so I thought it could walk faster than me!”
His mother shook her head. “Juan Bobo, go back up that hill and bring me the pot—or else you won’t have any stew tonight!”
Juan Bobo sighed. He was tired, but he wanted the stew more than anything. So, he dragged himself back up the hill.
When he arrived, the pot was still sitting there, exactly where he had left it.
“Hey, you lazy pot!” said Juan Bobo. “I might not get my chicken and rice stew because of you. This is your last chance. You have three legs, so move them!”
The pot didn’t answer.
“Move, lazy pot!” Juan Bobo shouted.
But the pot stayed perfectly still.
Juan Bobo was so frustrated that he kicked the pot. It toppled over onto its side and began to roll down the hill.
“Ha! I knew you could do it!” laughed Juan Bobo. He ran alongside the pot as it rolled all the way down the hill, right through the door of the house, and into the kitchen.
That night, the whole family came together to enjoy Mother’s famous chicken and rice stew. Juan Bobo ate until his tummy was full, and he went to bed with a big smile on his face.
The next day, when his mother asked him to take the pot back to Grandmother’s house, Juan Bobo turned to the pot and said, “Okay, since you gave me such a good stew, I’ll carry you. But next time, you can walk!”
And that’s just one of the many reasons why Juan Bobo became known as a noodlebrain!
Bản dịch Tiếng Việt
Juan Bobo và Cái Nồi Lười Biếng
Juan Bobo nổi tiếng khắp Puerto Rico vì tính cách ngốc nghếch của mình. Cậu lúc nào cũng vui vẻ, luôn nở nụ cười tươi và hay nói những lời dễ mến, nhưng mọi người đều biết rằng cậu hơi… ngố.
Một buổi sáng đầy nắng, mẹ của Juan Bobo quyết định nấu món gà hầm với cơm – món ăn nổi tiếng của bà.
“Juan Bobo,” bà nói, “con có thể lên nhà bà ngoại và hỏi xin bà cái nồi lớn để mẹ nấu ăn được không? Mẹ cần cái nồi đó.”
Gà hầm với cơm là món ăn yêu thích nhất của Juan Bobo, nên cậu hào hứng nhận lời ngay lập tức. Cậu chạy như bay lên ngọn đồi để đến nhà bà ngoại, vừa đi vừa tưởng tượng về món ăn ngon lành mà mẹ sắp nấu.
Khi đến nơi, bà ngoại chỉ vào cái nồi. Đó là một cái nồi to, nặng và được làm bằng sắt.
“Cảm ơn bà ạ!” Juan Bobo nói. Cậu vác nồi lên vai và loạng choạng bước ra khỏi nhà bà.
Mặt trời chiếu gay gắt, và cái nồi thì quá nặng, khiến Juan Bobo nhanh chóng cảm thấy mệt. Cậu chưa đi được bao xa thì hai vai đã đau ê ẩm. Juan Bobo đặt cái nồi xuống để nghỉ ngơi và nhận ra một điều.
“Này, cái nồi! Mày có ba chân, còn tao chỉ có hai. Chắc chắn mày có thể tự đi được chứ!” cậu vừa nói vừa cười toe.
Tất nhiên, cái nồi không trả lời.
“Thôi nào, cái nồi!” Juan Bobo nói. “Hay là chúng ta thi chạy đi. Tao sẽ thi với mày xem ai về nhà mẹ tao trước. Nhà mẹ tao ở ngay dưới chân đồi.”
Dù cái nồi không trả lời, Juan Bobo vẫn cười lớn và hét lên: “Sẵn sàng chưa? Bắt đầu nào!”
Cậu chạy thật nhanh xuống chân đồi, vừa chạy vừa cười không ngớt. Khi lao qua cửa nhà mình, cậu hét to: “Mẹ ơi, con thắng rồi! Con đến trước cái nồi nhé!”
Mẹ cậu, lúc này đang băm rau, ngẩng đầu lên và hỏi: “Con đang nói gì vậy, Juan Bobo? Cái nồi của bà ngoại đâu rồi?”
“Con vừa thi chạy với nó và con thắng!” Juan Bobo tự hào nói.
Mẹ cậu nhìn cậu đầy ngạc nhiên. “Cái nồi không thể chạy được, Juan Bobo!”
“Nhưng,” Juan Bobo đáp, “nó có ba chân, còn con chỉ có hai, nên con nghĩ nó chạy nhanh hơn con.”
Mẹ cậu thở dài lắc đầu. “Juan Bobo, leo ngược lên đồi ngay bây giờ và mang cái nồi về đây – nếu không thì tối nay con sẽ không có gà hầm với cơm để ăn đâu!”
Juan Bobo thở dài. Cậu mệt lắm rồi, nhưng cậu muốn ăn món gà hầm với cơm hơn bất cứ thứ gì khác. Vì vậy, cậu lại chạy ngược lên đồi.
Khi đến nơi, cái nồi vẫn nằm yên tại chỗ, đúng nơi cậu để lại.
“Này, cái nồi lười biếng kia!” Juan Bobo nói. “Vì mày mà có khi tao không được ăn gà hầm với cơm mất. Đây là cơ hội cuối cùng của mày. Mày có ba cái chân, vậy thì mau di chuyển đi!”
Cái nồi vẫn không trả lời.
“Di chuyển đi, cái nồi lười biếng!” Juan Bobo hét lên.
Nhưng cái nồi vẫn im lặng, không nhúc nhích.
Juan Bobo tức giận đến mức cậu đá cái nồi. Nó lật úp xuống và bắt đầu lăn xuống đồi.
“Ha ha! Tao biết ngay là mày có thể làm được mà!” Juan Bobo cười lớn. Cậu chạy theo cái nồi, vừa chạy vừa nhìn nó lăn suốt đường từ đỉnh đồi xuống dưới chân, qua cửa nhà cậu và thẳng vào bếp.
Tối hôm đó, cả gia đình cùng quây quần bên món gà hầm với cơm nổi tiếng của mẹ. Juan Bobo ăn no căng bụng, và cậu đi ngủ với một nụ cười rạng rỡ trên mặt.
Ngày hôm sau, khi mẹ bảo cậu mang cái nồi trả lại bà ngoại, Juan Bobo quay sang nhìn cái nồi và nói: “Được rồi, vì hôm qua mày giúp mẹ nấu món gà ngon tuyệt, hôm nay tao sẽ mang mày đi. Nhưng lần sau, mày tự đi nhé!”
Và đó là một trong vô vàn lý do khiến Juan Bobo nổi tiếng là “cậu bé ngốc nghếch”!