Mục lục
Little Mouse Makes Friends

It was time for Little Mouse to take his very first trip out into the world. He was bursting with excitement, but he also felt a little nervous.
“Don’t stay out too long,” said Mr. and Mrs. Mouse as they fussed over him. “Be quick, be careful, and watch out for who you talk to.”
Little Mouse nodded, his tiny nose twitching. He peeped out of the hole and looked around. The farm was big and a little scary, but he knew it was time to be brave.
“Bye, Mommy! Bye, Daddy!” he squeaked, and off he scampered. He didn’t look back, even though Mr. and Mrs. Mouse were scurrying up and down, their whiskers twitching as they worried about him.
After what felt like forever, Little Mouse darted back into the hole.
“How was it, son?” asked Mr. Mouse.
“Oh, it was amazing!” said Little Mouse, his eyes shining. “But it was also a little scary.”
“Why?” asked Mrs. Mouse, her whiskers trembling. “What happened?”
“Well,” began Little Mouse, “while I was exploring, I saw two strange creatures. The first one was horrible. I think it was a monster!”
“A monster?” gasped Mrs. Mouse.
“Yes! It had two spindly legs covered in scales and sharp claws that scratched the ground. It kept beating its arms against its sides, and worst of all, it had bright red fleshy bits on its head and face. When I got close, it snapped its sharp beak at me! I thought it was going to eat me!”
Little Mouse shuddered at the memory, and Mr. and Mrs. Mouse gave him a big hug.
“But the other creature was nice,” said Little Mouse. “It had soft, velvety fur and a beautiful face. When it saw me, its bright eyes lit up, and it waved its long, elegant tail at me. I think it even smiled! It looked so kind and friendly. I wanted to go and make friends with it, but just as I was about to, the monster made a loud, terrible sound. I was so scared, I ran as fast as I could. Next time, I’m going to say hello to the furry creature. I’m sure it wants to be my friend.”
Mr. and Mrs. Mouse looked at each other and smiled.
“My dear son,” said Mr. Mouse, “the kind, furry creature you saw is Smudge, the farmer’s cat. She may look friendly, but she is our greatest enemy. Cats and mice can never be friends. You must always stay far away from her.”
“As for your monster,” added Mrs. Mouse, “that was Feathers, the farmyard rooster. Feathers might look scary, but he is actually our friend. He would never hurt a mouse. In fact, he was probably making that loud sound to scare away the cat and protect you. You are very lucky he was there.”
Little Mouse’s mouth dropped open in surprise.
“That’s why,” said Mr. and Mrs. Mouse together, “you should never judge someone by their appearance.”
Little Mouse nodded, feeling a little foolish but also very grateful.
On his next trip into the big, wide world, Little Mouse remembered his parents’ advice. He never went near Smudge the cat again—and he always gave Feathers a respectful nod of thanks whenever he passed by.
-The End-
Bài Dịch | Chuột Nhỏ Kết Bạn

Đã đến lúc chú Chuột Nhỏ thực hiện chuyến đi đầu tiên ra thế giới rộng lớn. Cậu cảm thấy tràn đầy phấn khởi, nhưng cũng hơi lo lắng một chút.
“Đừng đi lâu quá nhé,” ông và bà Chuột lo lắng dặn dò chú. “Hãy nhanh chóng, cẩn thận, và để ý xem nói chuyện với ai.”
Chuột Nhỏ gật đầu, cái mũi nhỏ xíu của chú khẽ rung rinh. Cậu ló ra khỏi hang và quan sát xung quanh. Trang trại thật rộng lớn và có chút đáng sợ, nhưng cậu biết đã đến lúc mình cần phải dũng cảm.
“Tạm biệt mẹ! Tạm biệt ba!” cậu kêu lên, và chạy vụt đi. Cậu không ngoảnh đầu lại, dù cho ông bà Chuột cứ bước tới bước lui, bộ ria của họ khẽ rung rinh lo lắng cho chú.
Sau khoảng thời gian tưởng chừng vô tận, Chuột Nhỏ chạy nhanh trở lại hang.
“Thế nào rồi, con trai?” ông Chuột hỏi.
“Ôi, thật tuyệt vời!” Chuột Nhỏ nói, đôi mắt sáng rực. “Nhưng cũng hơi đáng sợ nữa.”
“Tại sao?” bà Chuột hỏi, ria mép run run. “Có chuyện gì xảy ra vậy?”
“À,” Chuột Nhỏ bắt đầu, “khi con đang khám phá, con thấy hai sinh vật lạ. Con nghĩ rằng sinh vật đầu tiên là một con quái vật, nó thật kinh khủng!”
“Quái vật ư?” bà Chuột hồi hộp.
“Đúng vậy! Nó có hai chân dài khẳng khiu, phủ đầy vảy cùng những móng vuốt sắc nhọn cào xước mặt đất. Nó cứ vỗ cánh hai bên một cách liên hồi, và tệ nhất là, nó có những mảng da đỏ tươi trên mặt và đầu. Khi con lại gần, nó bập cái mỏ sắc nhọn vào con! Con nghĩ nó sẽ ăn thịt mình!”
Chuột Nhỏ rùng mình khi nhớ lại, và ông bà Chuột ôm chặt lấy chú.
“Nhưng sinh vật thứ hai thì trông rất dễ thương,” Chuột Nhỏ tiếp tục. “Nó có bộ lông mềm mượt và khuôn mặt xinh xắn. Khi trông thấy con, đôi mắt nó sáng lên, và nó vẫy cái đuôi dài, duyên dáng như thể đang chào con. Con nghĩ nó còn mỉm cười với con nữa! Trông nó thật tốt bụng và thân thiện. Con muốn đến làm quen với nó, nhưng khi vừa định tới gần, con quái vật lúc nãy phát ra một tiếng kêu lớn, khủng khiếp. Con sợ quá, chạy thẳng về đây luôn. Lần sau, con sẽ quay lại và chào sinh vật lông mềm kia. Con tin chắc rằng nó muốn làm bạn với mình.”
Ông và bà Chuột nhìn nhau mỉm cười.
“Con trai yêu quý của ta,” ông Chuột nói, “sinh vật lông mềm tốt bụng mà con thấy chính là Smudge, con mèo của người nông dân. Nó trông có vẻ thân thiện, nhưng nó là kẻ thù lớn nhất của chúng ta. Mèo và chuột không bao giờ làm bạn được. Con phải luôn tránh xa nó.”
“Còn về con quái vật của con,” bà Chuột thêm vào, “đó là Feathers, chú gà trống trong trang trại. Feathers có thể trông đáng sợ, nhưng thực ra nó là bạn của chúng ta. Nó sẽ không bao giờ làm hại chuột. Thực tế, nó có lẽ đã phát ra tiếng kêu lớn đó để đuổi con mèo đi và bảo vệ con. Con thật may mắn khi có nó ở đó.”
Chuột Nhỏ há hốc mồm ngạc nhiên.
“Đó là lý do,” ông và bà Chuột cùng nói, “con không nên đánh giá ai đó chỉ qua vẻ bề ngoài.”
Chuột Nhỏ gật đầu, cảm thấy mình hơi ngốc nghếch nhưng cũng rất biết ơn.
Trong chuyến đi tiếp theo ra thế giới rộng lớn, Chuột Nhỏ ghi nhớ lời khuyên của cha mẹ. Cậu không bao giờ tới gần con mèo Smudge nữa—và mỗi khi đi ngang qua Feathers, cậu luôn gật đầu cảm ơn đầy kính trọng.